Đây là trang journal mình viết vào hôm mình phỏng vấn ở MỞ, cách đây gần 2 năm trước. Mình vô tình đọc lại được, và thấy mắc cười vì mình không ngờ mình đã được làm ở MỞ tận gần hai năm rồi.
Mình thấy mình đã thay đổi rất nhiều từ những giây phút đó.
Những trang journal này đáng lẽ không phải để chia sẻ cho ai. Nhưng mà vì mình cũng chưa viết xong bài tiếp theo, và mình thấy bên trong mình có một cái gì đó muốn đăng cái này lên, đặc biệt khi mình biết là có thể một ai đó ở MỞ sẽ đọc được.
Một chút context: Hôm đó, lúc phỏng vấn xong, mình có đặt câu hỏi cho hai chị interviewer là Đâu là bài học lớn nhất hai chị học được ở MỞ, bởi vì mình nghĩ là lỡ mà có rớt thì ít nhất mình cũng học được gì đó từ mọi người ở MỞ. Mình đã chẳng expect là hai chị đã dành hơn nửa thời gian của buổi phỏng vấn để kể với mình hai bài học mà đến giờ mình vẫn nhớ.
Có lẽ đó là giây phút đầu tiên mình gắn chữ kindness và chữ MỞ lại với nhau. Từ đó cái link giữa hai cái chữ đó cứ mạnh dần.
_
Hôm nay mình phỏng vấn cho vị trí Designer ở MỞ. Người phỏng vấn mình là chị Linh và chị Diệp, hai người cách mình cả bốn năm tuổi.
Mới đầu vào, mình bị cứng và khựng đôi chút, vì trước đó mình gặp khó khăn với đường truyền, nên không có một phần mở đầu thật sự ổn lắm. Có lẽ vì thế những phần sau mình trả lời cũng không thật sự ổn và không thể hiện được đúng chính mình là ai. Mình cảm thấy mình đã thể hiện không thật sự tốt.
Có lẽ vì thế mà mình lờ mờ ra được khung cảnh mình sẽ rớt trong đợt tuyển lần này. Và tự dưng mình thấy điều đó cũng không quá tệ. Mình có chút sợ hãi khi mà tự dưng bước ra khỏi vùng an toàn của mình nếu bắt đầu làm việc ở một tổ chức mà mình ngưỡng mộ.
Có lẽ vì mình cũng vô trách nhiệm và không thật sự tuyệt vời như những gì mình kể. Nhưng ít nhất mình đã dám để làm.
Và buổi phỏng vấn này khiến mình nhận ra:
Một là cách giao tiếp của mình vẫn khá tệ, và mình không thực sự sắp xếp ý tốt và truyền tải những gì mình muốn kể. Mình vẫn còn run nhiều khi nhìn thấy ánh nhìn của người khác.
Hai là mình đã học được nhiều từ buổi phỏng vấn này. Mình học được rằng ngay cả khi mình không nhận một bạn vào, thì khi được hỏi về những trải nghiệm, mình cũng nên chia sẻ để lan tỏa giá trị đó. Mình học được rằng có một kiểu làm leader khiến cho mọi người cảm thấy an toàn để dựa vào. Mình học được rằng có một kiểu leader tin tưởng tuyệt đối vào teammate của mình, và dùng niềm tin đó để tạo nên sức mạnh vượt qua khó khăn. Và nhiều bài học khác mà giờ mình chưa nhớ nổi.
Và trên hết, cảm xúc chủ đạo của mình là mình đã apply đúng tổ chức để theo đuổi những gì mình muốn. Có thể mình sẽ không được nhận vào, nhưng ít nhất mình đã thử. Mình đã cố để trả lời những câu hỏi được đặt ra từ hai chị. Mình đã cố để thể hiện bản thân mình là ai.
Đó là về MỞ của ngày hôm nay. Còn lại, nhìn chung, đây là một ngày thú vị đối với mình.
Mình đã được cười hết mức với những câu đùa mà tụi mình nói với nhau trong ngày. Mình được Lộc chở đi net, mua trà sữa và đi ăn hủ tiếu Sa Đéc, lâu rồi mình mới ăn lại. Mình đọc được một đoạn rất thú vị về quyển sách mình đang đọc trong lúc chờ má làm xong việc. Mình được add vào nhóm Nhưng mà thực ra… để chuẩn bị cho seminar sắp tới. Và giờ thì mình hơi đuối, nên mình sẽ ăn bánh cuốn rồi sẽ viết luận, làm toán, rồi chuẩn bị cho ngày mai.
Mình sẽ cố hết mình, để sống.
_
Mình nghĩ là mình sẽ muốn viết điều này ở mọi một bài viết chia sẻ trải nghiệm ở MỞ:
MỞ không phải là nơi duy nhất có trải nghiệm và văn hóa này. Văn hóa bắt đầu từ sự hứng thú và quan tâm chân thành từ bên trong (genuine interest and care). Ngay cả khi bạn không phải là học sinh,staff của MỞ, hay khi MỞ sắp dừng lại, chỉ cần mình có những cái đó thì ở đâu cũng có MỞ.